Truyện ngắn: CHUYỂN MÙA

Lượt xem:

Đọc bài viết

Truyện ngắn:                          CHUYỂN MÙA

Nguyễn Huỳnh Nhật Hạ

Lớp 6A14-Trường THCS-THSP Lý Tự Trọng, TP. Kon Tum

Sau 4 tiết học dài đằng đẵng, tôi hí hửng ra sân trường để trở về nhà. Thời tiết xế chiều thật dễ chịu, hơi se se lạnh cùng những cơn gió nhè nhẹ thổi trong cái tiết trời hanh khô. Không chỉ tôi, ai ai cũng ùa ra sân trường với vẻ mặt vui vẻ, hào hứng chờ đón ba, mẹ. Sân trường như được đổi màu áo mới, từ yên lặng thành nhộn nhịp, ồn ào như ong vỡ tổ. Chỉ có một người, đứng một mình bên một góc, lặng lẽ đợi tôi.

Cô ấy là Nhi một học sinh của lớp bên cạnh. Khuôn mặt Nhi căng thẳng và chứa theo một nỗi buồn rầu ngơ ngác. Vừa thấy tôi, cô liền chạy tới, dắt tay tôi quay ngược lại sân trường.

Chân bước theo Nhi nhưng đầu tôi ngoái lại vì biết rằng, giờ này mẹ đã đợi đón trước cổng trường. Thoáng quyết định, tôi đi theo cô bạn này. Đến trước cột cờ, Nhi bỗng dưng òa khóc, những giọt nước mắt cứ rơi liên tục như đã tích tụ từ lâu, bây giờ mới có thể trào ra. Bối rối, không biết làm gì, tôi ôm chặt Nhi, dỗ dành và đỡ cô ấy ngồi xuống bật tam cấp của cột cờ, hỏi chuyện.

Nhi tuôn trào những tâm tư. Ở một cấp học mới, nào là những giờ học, những môn học cứ nối tiếp nhau; những bài kiểm tra dồn dập đè nặng với bao nỗi lo toan về điểm số; các áp lực, kỳ vọng của gia đình, thầy cô; cả những gương mặt xa lạ trong lớp, những đứa bạn trai ngang ngược, khó làm quen. Vừa kể, cô ấy vừa lau từng giọt nước mắt, càng lau thì nó càng trào ra theo từng chuyện, từng chuyện. Nhi bảo, cô ấy không thể chia sẻ chuyện này cho ai cả, ba mẹ thì bận rộn, bạn bè thì không ai có thể hiểu và có thể kiên nhẫn để lắng nghe cô ấy.

Tôi nhìn Nhi, tay khoác trên vai người con gái yếu đuối kia, vừa kịp vỗ về nhè nhẹ. Bất giác Nhi nhìn lên, chỉ cho tôi bóng dáng một bạn nam cùng lớp đang chạy ùa ra cổng. Đó là Vương, cậu bạn hồi tiểu học của tôi. Thì ra, nó chính là tác nhân cuối cùng gây ấm ức cho Nhi.

***

Vương là một cậu bạn vẻ ngoài không mấy cuốn hút, vừa lùn, vừa mập, mắt lé kim. Đặc điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt bầu bĩnh của Vương là nụ cười lém lỉnh và hai má phúng phính. Vương rất vui vẻ, hoạt bát, tốt tính và cậu ấy rất thích pha trò để mua vui cho người khác.

Vương lý giải với tôi, lý do cậu có mắt lé kim là do đêm nào cậu cũng trốn ba, trùm mền đọc truyện, dần dần con mắt cứ lé hẳn qua bên để đi tìm ánh sáng. Cậu ấy còn hào hứng kể cho tôi nghe rằng mình đang cố gắng trốn ba trùm mền đọc truyện ở tư thế ngược lại để con mắt có thể trở về. Không biết có đúng là Vương làm thế thật hay không nhưng nghe nó cứ xàm xàm kiểu đó tôi lại thấy vui vui. Tôi thì không mấy quan tâm vẻ xấu trai đến từ đôi mắt ấy. Điều tôi quan tâm là những mẩu chuyện hay ho mà nó thu lượm từ những buổi trùm mền đó. Những câu chuyện, những mảnh đời, những bài học bước ra từ trang sách, mà Vương chia sẻ cho tôi đều rất giá trị. Đâu đó, qua cách kể của nó đều rất mực yêu thương.

Lần này không ngờ cậu bạn thân thiết của tôi đã bị Nhi lên án. Tôi thực sự hoang mang.

***

Chuyện là:

Nhi rất mến Đạt – một cậu bạn lớp tôi. Cô ấy đã giữ chuyện này trong lòng được khá lâu. Một ngày nọ, vì tin tưởng Vương nên Nhi đã chia sẻ câu chuyện thầm kín này với cậu ta với mong muốn rằng cậu bạn tốt này sẽ chia sẻ và giúp mình tìm cách để thân thiết với Đạt hơn. Nhi không quên dặn dò đây là chuyện bí mật.

Ngay chiều hôm đó, vào giờ ra chơi, Vương đã rủ một đám bạn đến tận lớp tôi, ôm Đạt xuống sân trường. Các bạn khác thì giữ chặt lấy Đạt, còn Vương đi tìm Nhi.

Đứng trước bá quan văn võ ở sân trường, Vương ôm Đạt, tặng Đạt cho Nhi rồi dõng dạc: Muốn nói gì thì tự nói với nhau nghen !

Nhi và Đạt ngượng chín mặt, hai người cuối gầm mặt xuống đất ngại ngùng, e thẹn. Khuôn mặt đỏ bừng thay đổi thành tức giận cùng đôi mắt rưng rưng, Nhi vùng vẫy bỏ đi, lúc này nước mắt Nhi đã rơi, vừa đi vừa khóc, Vương ngơ ngác như không hiểu chuyện gì.

Ngay hôm sau, cả khối đều biết chuyện.

Đúng theo suy nghĩ của tôi, cái tính lóc chóc, khùng khùng và tỏ ra “hiểu chuyện” của Vương đã hại chính mình. Tôi hiểu, cậu ấy chỉ muốn giúp Nhi giải quyết một mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu mà thôi.

***

Con gái bọn tôi đang trong giai đoạn chuyển mùa của cơ thể (tuổi dậy thì) nên rất nhạy cảm. Cơ thể phát triển hơn, nghĩ ngợi, tưởng tượng, cáu gắt hơn và đôi lúc còn stress. Vì thế tôi cũng không lạ gì phản ứng của Nhi.

Còn bọn con trai cùng khối, tụi nó chuyển mùa chậm chạp hơn. Chưa thấy đứa nào có xu hướng trầm tính và ít nói. Đứa nào cũng như đứa nấy, miệng mồm như tép nhảy, hay nhiều chuyện và ít quan tâm đến thế giới của những nàng thơ.

Ngẫm nghĩ một lúc, như thể để kịp cảm thông cho hai phía, tôi mở lời : Nhi cần cho cậu ấy thời gian để lớn và chín chắn hơn. Ai đâu mà đi trách con nít làm gì, đúng hông!?

May quá, Nhi lau những giọt nước mắt còn động lại trên khuôn mặt và gật gù theo câu nói của tôi. Khuôn mặt cô ấy bắt đầu giãn ra, một nụ cười đã nở. Có lẽ được tôi lắng nghe và được khóc là Nhi đã giải tỏa nỗi buồn và lòng bình yên hơn. Chỉ mong là vậy, chứ thiệt tình tôi chưa dám chắc rằng Nhi đã thôi giận Vương, đứa bạn “tốt bụng tào lao” đó của tôi.

***

Chúng tôi nắm tay đi ra ngoài cổng trường. Ở đó có hai bà mẹ đang bắt đầu lo lắng đảo mắt kiếm tìm. Không biết Nhi có thể nói cho mẹ bạn ấy nghe về những gì đã trải qua hay không. Nhưng tôi thì luôn cảm thấy ấm áp vì điều này. Thay vì trách, mẹ sẽ dạy tôi thêm bài học về cách lắng nghe, sự quan tâm, chia sẻ như thế nào để bạn vượt qua “đợt ốm chuyển mùa” này.

Sáng hôm sau, tranh thủ giờ ra chơi, tôi đi tìm Vương vì muốn nói cho cậu ấy rằng: ” tốt bụng cũng cần phải đúng cách”. Xong rồi sẽ tìm Nhi xem nó thế nào. Loanh quanh vài dãy phòng mà không thấy, tôi trở về lớp. Dọc các hành lang, sân trường, tôi nghe cái lạnh mùa đông đã chính thức có mặt khắp nơi. Mới đó mà đất trời chuyển mùa không kịp trở tay, dường như đâu kịp nhớ đến tiết trời của ngày trước đó. Dán mắt qua ô cửa sổ, xa xa, ở sân sau của trường, dã quỳ nở rực rỡ, khoe sắc vàng quý phái, không vướng chút ưu tư. Ở đó, Nhi, Vương và một số bạn đang vui vẻ cười đùa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, tôi biết rằng mình không cần phải làm gì ngoài việc tiếp tục ngắm hoa dã quỳ cười trong nắng và nghe khanh khách tiếng cười của tụi nó đang thả lên theo những đám mây bàng bạc thản nhiên trôi…